Cà phê sáng thứ 5: Đôi cánh đại bàng
Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012
"Bố yêu quý,
Con còn nhớ hồi mấy anh chị em con được đến chơi nhà cô Mary. Nhà cô ấy là một quán trọ kiêm luôn quán bar thật lớn. Bọn con đã nghĩ đó là cả một lâu đài tuyệt vời vì bọn con được uống soda lu bù và tha hồ nhồi nhét đủ loại kẹo. Khi nghe tin bố sẽ làm việc vài tiếng mỗi ngày ở đó, bọn con thật sự cảm thấy như được ở trên Thiên Đường.
Bố đã không bao giờ kể cho con nghe rằng đó chính là thời kỳ vô cùng kó khăn của gia đình mình, khi bố phải làm mấy công việc một ngày, không những thế, bố lại luôn lo lắng khi phải gửi bọn con ở một quán trọ như vậy.
Thế mà bố vẫn luôn có những nụ cười dành cho "lũ con nhỏ" của mình, và dù chắc hẳn bố đã lo lắng thường trực về việc kiếm đủ sống cho gia đình 6 người chúng ta, nhưng bố đã không hề để cho bọn con biết hay phải suy nghĩ.
Tải Ảnh Con vẫn nhớ có lần con bị lũ bạn trêu chọc rồi con suýt đánh nhau, mẹ nhốt trong con trong phòng với câu đe doạ: "Cứ chờ bố về rồi biết!".
Ngay khi bố vừa đi làm về, bố đã vội chạy lên cầu thang và kéo con ra khỏi gầm bàn - nơi con luôn bò vào nằm trốn. Nhưng thay vì đánh con, bố ôm ngay con vào lòng và an ủi: "Sẽ ổn thôi, Mimi, ổn rồi con".
Con vẫn nhớ khi tấm giấy chứng nhận cấp học bổng của trường Đại học mà con trông chờ bao lâu được gửi tới. Đó là hy vọng duy nhất của con để được vào học Đại học. Nhưng thay vì nhảy lên mừng rỡ, con lại oà khóc. Hạn chót để thông báo ý định nhập học đã qua, mà nếu học tự túc thì chúng ta không thể có tiền!
Tải Ảnh Dù tính quyết đoán vốn không phải là một điểm mạnh của bố, nhưng con chưa bao giờ thấy bố nhanh chóng và kiên định hơn ngày hôm đó! Bố chạy ngay sang nhà hàng xóm gọi nhờ điện thoại tới nhà trường và trình bày lý do. Con đã được nhận vào trường đại học đó với suất học bổng toàn phần, nhờ có bố. Và con biết rằng không ai tự hào về con hơn bố khi con tốt nghiệp.
Con vẫn nhớ khi con được nhận vào làm bác sĩ ở một bệnh viện lớn sau khi tốt nghiệp. Khi con than thở về những rắc rối con gặp phải với một số y tá, bố đã khuyên con: "Mimi, hãy luôn cứng rắn, nhưng với tấm lòng nhân hậu và thông cảm". Bố ạ, lời khuyên đó đã giúp con trong nhiều năm qua, trong tất cả mọi việc.
Tải Ảnh Khi bố ra đi vào 5 năm trước, con thấy trái tim mình như tan vỡ. Gia đình chúng ta định tổ chức một lễ tang nhỏ và giản dị, vì dù sao, bố cũng chưa bao giờ rời khỏi thị trấn mình sinh sống, và bố chậm chí chưa từng có cơ hội để được học đại học (dù bố đã đảm bảo để mẹ được học, dù muộn; và bọn con đều vào những trường danh tiếng).
Thế nhưng đã có rất nhiều người đến dự lễ tang. Có nhiều người con không biết, nhưng họ nói bố đã từng giúp họ nhiều việc trong cuộc sống và họ muốn đến chào bố lần cuối cùng. Lời nhận xét của bạn con đã đúng: "Dường như tất cả mọi người trong thị trấn đều biết bố của cậu".
Hồi còn sống, bố thường hát cho con nghe một đoạn nhạc bố yêu thích: "Con sẽ lớn lên trên đôi cánh đại bàng, sẽ toả sáng như ánh Mặt Trời...".
Cảm ơn bố, vì đã là đôi cánh đại bàng của con.
Con gái của bố,
Mimi". Maureen Deutermann
Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 12/07/2012
Tags:
Truyện tình cảm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét