> Bọn đàn ông nói tôi là 1 con đàn bà lạh lùng. Tôi là kẻ không có tìh cảm trong người. Như 1 tảng băng cứ lừ lừ trôi. Hay dễ hiểu hơn, bọn họ gọi tôi là " Tàu điện"
Và tôi hiểu rõ nhất lí do gì mà tôi bị coi là như thế. Việc tôi quá thờ ơ với kẻ đc đặt tên là " người yêu " khiến bỗng dưng tôi trở thành " mùa đông " trong mắt họ. Với tôi " người yêu " chỉ là cái để trang trí, đã là đồ trang trí.. thì cần gì phải bận tâm đến.. và cũng khỏi cần thiết phải động vào. Tôi, không phải loại đàn bà cần đến đàn ông để thoả mãn. Vì tôi biết : Con người, khác động vật ở chỗ kiềm chế đc dục vọng của mình.
Dục vọng không thể đè lên sự tự trọng. Ai đó cứ nói đó là sự Giả Tạo. Sự thèm khát của đàn bà đôi khi mạnh bạo hơn cả đàn � �ng. Nhưng tôi cho họ ngồi nghĩ lại về những gì họ nói ra.. bởi Đàn Bà thì khác Điếm xong Điếm lại vẫn là Đàn Bà, đừng đánh đống tất cả vào 1 khuôn.
Có những người đàn bà ngông cuồng, họ thíc việc lên giường vs đàn ông bởi họ xem đàn ông là 1 thứ công cụ để thoả mãn. Còn sướng còn yêu hết sướng thoải mái đá nhau đi không có gì phải lải nhải bên tai nhau. Họ thuộc tuýp người phóng khoáng 1 cách quá đà về cảm xúc và việc chăn chiếu. Tôi công nhận, họ có tâm hồn khá tự do, điều đó làm họ sống thoải mái chẳng động long bởi điều gì. Vậy mà những lúc 1 mình, họ vẫn phải khóc đấy thôi. Đơn giản, họ cũng chỉ là đàn bà. Họ - không phải là 1 cỗ máy tìh dục vô chi.
Tôi cũng ngông cuồng.
Nhưng sự ngông cuồng của tôi là ngông cuồng không thả trôi mình. Phóng khoáng và buông thả đôi khi lại chỉ cách nhau nửa cái đầu móng tay, đôi lúc đạp lên tự trọng của chíh mình là mất đi kiểm soát. Tôi sẽ lên giường. Như bao con đàn bà khác. Nhưng khác ở chỗ.. Đó là người tôi yêu hơn cả trọng bản thân và trih tiết của mình. Chứ không phải cứ yêu là đè lên nhau mọi chỗ. Việc quan hệ với nhiều người khác nhau. Điều đó có khiến họ thấy kinh tởm về mình? Chắc là không, nếu có.. họ chẳng làm thế.
Tải ẢnhTôi chẳng đánh bong cái sự tự trọng mà nhiều ng vẫn coi rẻ nó bởi tôi biết đôi lúc đàn bà sống, cần *** gì biết thiên hạ sẽ nói gì. Cứ vui vẻ đi.. Vì đời chẳng tử tế gì thì việc đếch mình phải tử tế với *** ai. Chỉ có gia đình mới là nơi an toàn nhất.
Nhưng cái cách thờ ơ lạnh nhạt với người yêu của mình đôi lúc khiến anh ta thấy ngứa ngáy khó chịu, nên tôi cũng chỉ cười khi biết mình đc mệnh danh là " người yêu chíh " của hắn. Mọi người gọi tôi thế, nhưng hắn ta lại không gọi như thế, hắn sợ tôi biết mình liếm láp ở bên ngoài. Tôi, thíc giả vờ ngố.. Tôi vẫn cười. Vẫn gọi hắn là " anh yêu ". Đơn giản thôi, tôi không " cho " thì hắn phải đi " xin " con khác, hắn ch ẳng bỏ quách tôi đi nhưng buồn cười hắn lại thuộc tuýp đàn ông tham lam khục khằng nên mới phải nhục nhặc như chó lừa dối ăn bẩn với tôi.
Xin lỗi, tôi không yêu hắn. Nói chung tôi cũng chỉ là con đàn bà lừa dối 1 thằng đàn ông cho - đỡ - buồn. Một đứa không xấu, cũng có chút nhan sắc, có chút tài năng, gia đìh cũng k ngèo khó j chẳng nhẽ lại phải cô đơn vì 1 lần dang dở à? Tôi nghĩ mình k phải chôn chân mình cùng đơn độc. Tôi chọn cách bỡn cợt vs tình yêu.
Điều thú vị nhất trong tình yêu tan vỡ là việc lấy niềm đau kẻ khác ra làm vui
Nhưng cuối cùng thằng đàn ông nào thì cũng rất là có " cái " cứ " giống giống " nhau. Đều thíc ăn tạp. Nên việc làm chúng tức điên thì dễ chứ làm chúng đau khổ thì chả có. Cái giống ấy, chỉ giỏi phát điên trên giường và phát điên khi bị đá ra đường
Tôi nhận được cuộc điện thoại của nhỏ bạn. Cứ gọi ẻm là " mắt cú ", soi zai thì khỏi bàn nên việc hắn cứ ngời ngời ra như thế đập vào mắt nó là chuyện bình thường. Đúng là đàn ông nhìn càng " thơm tho " thì " cái bên trong " lại càng thối. Việc tôi cứ phớt lờ việc " liếm láp " của anh ta khiến anh ta có vẻ tự nhiên 1 cách dửng dưng đưa con hang đi chu du vi vu khắp nơi trong thành phố 1 cách rất đường hoàng thậm chí là như muốn công bố cho cả thiên hạ biết về món hang béo bở của mình. Anh ta, đúng là thằng loạn thần kinh.
"Mắt cú " giọng chẳng khác gì 1 cái máy theo dỗi đã được lập trình.
"Mày đến ngay khách sạn XXX mà bắt nó đi, may ra kịp còn bằng chứng"
Haha. Bằng chứng. Bằng chứng là " kim vẫn đang sỏ chỉ " ư? Thật buồn cười. Tôi, không chọn cách phát điên. Trong cuộc chơi yêu đương này, tôi không cần phải phát điên để làm gì.. kẻ xấu mặt đâu phải là hắn. Tôi đếch yêu hắn điên dại thế nhưng k có nghĩa tôi cho phép hắn cái quyền qua mặt tôi.
Tôi đến đó. Ngồi ở dưới sảnh chờ. Tôi không lung túng, tôi không hồi hộp chờ bắt quả tang. Tất cả những gì tôi phải làm chỉ CHO HẮN THẤY MÌNH thế thôi. Và hắn rất thoả mãn bước xuống. Tay trong tay con ranh tí tuổi mà đã biết ngứa tìh, thèm tiền đến mức phải làm *** khi mới chỉ nứt mắt. Hắn có vẻ hơi giật mình khi trông thấy tôi. Con nhỏ thì có vẻ ngây thơ lố bịch ra mặt. Cái thành phố nhỏ bé này ai chẳng biết hắn là người yêu của tôi cơ chứ. Vậy mà nó chẳng biết đến nỗi ng� ��c nhiên cơ đấy. Đơn giản thôi.. Nó là đĩ. Nó cần tiền, cần đếch gì thứ tình yêu thối tha cơ chứ.
Rồi hắn lắp bắp từ ánh mắt đến cuống họng.
"Em làm gì ở đây thế"
Có lẽ hắn nghĩ với cái tíh của tôi. Vs cá tíh mạnh. Tôi sẽ đập cái túi vào mặt hắn và lôi con ranh kia ra xẻo thịt. Nhưng thật ngạc nhiên cho hắn là tôi thật " vị tha ".
"Em đợi anh về, anh xong chưa?"
Hắn tá hoá. Thay đổi ánh mắt sợ hãi sang ÂN HẬN. Tôi *** cần biết nó có giả tạo hay không. Bây giờ tôi sẽ cùng hắn diễn kịch cho con ranh kia ức lồi pha. Cho nó co cái dây thần kinh sung sướng vừa thoả mãn lại mà nhàu nhĩ tâm can cho đến lúc phọt máu.
Hắn gạt tay con nhỏ tiến về phía tôi.
"Anh xin lỗi, chúng mình về thôi"
Và tôi khóc. Dễ như là nhổ cái bã kẹo. Hắn càng ÂN HẬN ra mặt. Rút điện thoại gọi taxi để tống cổ con ranh kia ra về. Ừ, dù gì tôi vẫn là NGƯỜI YÊU CHÍNH THỨC MÀ. Con ranh có vẻ tức phát khóc vì vừa mới "động phòng " xong đã phải kí vào đơn " li dị " thật là đáng thương nhỉ. Nó chạy theo chúng tôi ra ngoài. Đường muộn khá vắng, còn cái giọng nó thì như xé tan không gian
"Sao anh đối xử thế với em, chị ta đâu có coi anh ra cái gì, anh đã nói thế mà"
Con bé đau đớn lắm. Tôi nhìn nó với ánh mắt thương hại đầy mỉa mai. Đứng khuất tầm mắt của anh tôi ném nụ cười về phía nó. Nó quá đỗi ngạc nhiên bởi cái cách tôi cười ấy. Nước mắt nó trầy trụa trên khuôn mặt lem nhem 1 mớ phấn rẻ tiền.
"Ai lừa dối người yêu mà không lừa dối cả nhân tìh hả em"
Tôi nói. Anh nghĩ đó là 1 lời an ủi. Nhưng với nó, đó là 1 sự đả kích. Nó hừng hực lửa từ đôi mắt lên taxi đóng cửa cái rầm. Còn tôi, sẽ để hắn an ủi và đưa về như bao cái kết thúc củ chuối. Xong mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
"Mai anh đến đón em nhé"
Hắn nói khi đưa tôi đến cửa như vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra. Vậy là màn kịch cũng mĩ mãn nhỉ.
"Anh sẽ không lừa dối em nữa chứ"
"Anh xin lỗi, anh chỉ cần có em " - anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay tôi
Haha.. tôi cười phá lên, gạt tay anh ta ra. Tôi cười muốn chảy cả nước mắt. Không biết là bi kịch hay hài kịch nữa đây.
"Em sao thế"
"Không sao"
Thái độ tôi quay ngoắt khiến anh ta tím mặt. Mặt anh ta ngắn lại 1 mẩu trông thật đáng buồn cười.
"Vậy mai anh đến đón em nhé"
"Khỏi cần đến "
"Em..."
"Ngày mai không cần đến và tất cả những ngày sau này.. thông báo.. anh biến mẹ đi"
Tôi nói láo. Tôi muốn cho anh ta rơi thật đau. Thật uất. Cái kiểu cười đểu giả của tôi như cái tát ngang mặt, như thau nước lạnh hắt vào anh ta giữa trời đông lạnh tê xương sống. Tôi thấy anh ta ngạc nhiên đến rụng rời.
"Sao? Tốt nhất anh nên đi xin lỗi con ranh kia hơn là đứng đây mà đần độn ra đấy"
Cánh cửa đóng sầm lại. Tôi biết anh ta vẫn đứng chôn chân ngoài đó. Còn tôi chẳng cười đc nữa. Cái gì đã làm những người như tôi và anh ta trở thành đáng sợ đến thế này. Tất cả đều là do sự giả dối. Tất cả đều là do thíc dối lừa nhau. Tôi dối lừa khi đến vs anh ta.. anh ta dối lừa sau khi nói yêu tôi. Chúng tôi đều dối lừa nhau nhưng anh ta lại lừa dối phải 1 cái " tàu điện " mà tàu điện thì không dừng nếu đang trên tuyến.. nó sẽ đâm chết anh ta nếu anh ta ngu đến mức nhaỷ múa trên đường ray và anh ta nát tươm 1 cách ngu xuẩn. Tốt nhất, anh ta nên bỏ tôi để lên giường vs con nhỏ đó hơn là ở bên cạnh tôi rồi thò thụt vs cô ta. Tôi, ngàn lần không cho phép kể cả thứ đó tôi không hề yêu thíc nhưng mọi ng phải biết NÓ là CỦA TÔI.
>
Con ranh hẹn tôi gặp để nói chuyện.
Chuyện gì? Đánh nhau à? Haha.. Tôi cho không nó luôn chứ cần gì phải bàn bạc. Loại người như hắn chẳng đáng để đặt lên bàn đấu giá chứ đừng nói đến chuyện phải đánh nhau.
Nó đến gặp tôi. Cái khuôn mặt ngây thơ hôm trước chết mẹ đâu mất giờ nhìn cái mặt nó chỉ còn thấy dâm đãng đến không ngờ. Cũng l à đã đĩ động trời thì nó đĩ từ khuôn mặt đĩ vào trong. Giờ tôi mới nhìn kĩ cái "đĩ " của nó.
Nó cười với tôi như thế là có 1 sự thân thiết. Zời ạ, hoá ra đĩ là phải đi với dày mặt. Đúng r. mặt không giày thì tih trung làm mòn da mặt đi mất
"Chị cũng chẳng yêu gì anh ấy thì việc gì phải tranh giành với em"
Cái giọng thớ lợ phát tởm. Cái giọng nói đau đớn hqa đâu r em ơi. Hoá ra em còn cao thủ hơn chị nhỉ.
"Thôi k cần phải nói nhiều. Em đến vs nó vì tiền, nó đến với em vì cái lỗ dưới rốn thôi em"
Nó tái mặt. Ôi, đĩ mà cũng tái mặt ư?
"Tao không giống mày, tao yêu anh ấy"
"Chị cũng k giống em, vì nó yêu chị lại chẳng cần đến " chuyện ấy " em ạ"
Tôi sách túi đứng dậy nói nhỏ vào tai nó.
Tôi k cần thong báo vs nó l� � tôi đã vất anh yêu của nó ra đường rôig đi mà nhặt về đâu nhỉ, rồi chúng nó lại vồ vập lấy nhau trên đường đời tấp nập thôi.
Thật sự tôi không biết cách để giữ 1 ai đó.. chân thành mà nói sự giành giật đôi lúc phải thật trơ trẽn thì phải.. cô ta sẵn sàng trơ trẽn để có anh ta. Và hôm đó tôi cố tỏ ra yêu anh 1 cách trơ trẽn để diễn 1 màn kịch chỉ với mục đích chiếm lại rồi đá đi.
Vậy nhìn lại quá khứ.. Tại sao tôi lại không có đủ sự trơ trẽn để nắm chặt tìh yêu của chíh mình.
Tình yêu của tôi, lại không bằng 1 con đĩ sao?
Hay có lẽ.. Đàn ông, chúng thích đĩ hơn
Hay chỉ có 1 nguyên lí để giữ chân người yêu mình.. đó là phải trơ trẽn hơn cả ĐĨ!
Truyện khác
Tải Ảnh Tải Ảnh Tải Ảnh Tải Ảnh Trang chủ |
Dịch vụ |
Đầu trang © 2011 - Naiscorp